https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgdYadZl2KP549RtOFM8rVRIdODVlh5lJiOsnGBUydP8sIjAXen9xPn5gmdXqB6g0OUG-Sjjijys4dfM_u3DQtG__OJV3vlQNrc-j2OYH8ncjQ2URLf_lt8L8H_WvvUT7Zco9wVzDXU8LCZ/s1600/SD.png
Note Đóng lại

Xúc động qá Cuộc sống thật bất công!

5/15/2010 03:46:00 CH Posted by HoàngThông
H.L sinh năm 1990, hiện đang sống tại Hà Nội. Tình cờ chúng tôi đọc được một topic L post lên diễn đàn, với tiêu đề “Sẽ chết ở tuổi 20 ư”? Ở đó là những dòng tâm sự đầy cảm động của một cô gái mới chỉ 20 tuổi nhưng đã phải “đón trước” cái chết của mình. L. bị ung thư.











L ngoài đời rất xinh xắn và hồn nhiên



Nhưng gặp L, sẽ chẳng ai có thể nghĩ, cô bạn ấy lại đang bị bệnh. Gương mặt xinh xắn dễ thương với đôi mắt to tròn, rất thích chụp ảnh “tự sướng”, L hồn nhiên như bất cứ một cô bạn nào ở tuổi ấy. L còn rất thích tham gia các forum trên mạng, up ảnh thườngxuyên lên một website chia sẻ ảnh. Ảnh nào cô bạn cũng cười tươi tắn. L còn hay up lên Youtube những đoạn video nhí nhố do chính L làm tặng mình, tặng bạn bè. Đó là cách để bạn ấy lưu giữ lại hình ảnh về mình và những kỉ niệm với mọi người.


Phát hiện ra căn bệnh ung thư từ cách đây vài tháng, L. không bất ngờ, vì bác của bạn đã từng mắc căn bệnh quái ác đó và qua đời. L. bị di truyền.


Thuyết phục rất lâu, L. mới chia sẻ câu chuyện về cuộc sống của bạn ấy:


“Bố mẹ chia tay. Hồi mình được 2 tháng tuổi, mẹ đi làm xa, một tay bà đã đón mình về để chăm sóc. Kí ức tuổi thơ của mình, hình ảnh của bà chiếm gần như trọn vẹn.


Hồi nhỏ đi học, hay bị bạn cùng lớp đánh, về nhà mình toàn phải nói dối, sợ mọi người trong nhà biết lại lo lắng.


Lên lớp 11, mấy đứa bạn giới thiệu nên mình quen một anh quê ở Quảng Ninh, lên Hà Nội thuê nhà ở. Từ lúc quen, anh ấy hay kể chuyện về hoàn cảnh, mình thấy thương anh ấy lắm. Một thời gian sau thì anh ấy nói yêu mình. Mình cứ nghĩ là đối xử với anh ấy thật tốt, thật thương yêu anh ấy thì mình sẽ được nhận lại như thế. Nhưng thật sự thì không phái vậy.


Anh ấy hay ghen vớ vẩn, thậm chí còn đánh cả mình, mình chịu hết. Mình nhịn không dám ăn sáng, buổi chiều còn đi làm thợ phụ ở một tiệm gội đầu để có tiền đưa cho anh ấy. Thế mà anh ấy đi chơi bóng, chơi bạc, nợ nần chỗ này chỗ kia, mình thậm chí đã bán cả cái lắc mẹ dành dụm mua cho để đưa tiền cho anh ấy. Về đến nhà mình nói dối mẹ là làm mất, mẹ chỉ cười bảo, mất thì thôi. Điều đó làm mình thấy có lỗi và ăn năn khủng khiếp. Nhưng như bị mụ mẫm đi vì yêu anh ta, hôm sau mọi chuyện đâu lại vào đấy. Điện thoại rồi xe đạp của mình, anh ấy cũng bán đi cả.


Một hôm mình đi với bạn, thì gặp anh ấy đang đi vào nhà nghỉ với một cô gái khác. Thế mới trớ trêu. Mình bàng hoàng. Hóa ra từ hồi tới giờ, mình bị lừa dối mà vẫn ngu ngốc làm mọi thứ vì anh ta.


Sau đợt đó, mình mất niềm tin, trầm đi hẳn và ngại giao tiếp với mọi người. Chỉ một vài người bạn thân là chịu được cái tính ẩm ương của mình và làm mình thấy thoải mái khi ở bên cạnh.


Hết lớp 12, mình không thi tiếp vào trường nào. Mình học đủ nghề từ gội đầu, cắt tóc, make-up nữa… Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến đầu năm nay…


Mình được phát hiện là bị ung thư – khi mình mới chỉ 20 tuổi. Mọi người trong nhà trước đây từng kể, bác mình bị mắc chính căn bệnh này và đã qua đời vì nó. Vì thế, khi biết căn bệnh ấy cũng đến với mình, thú thật mình không thấy bất ngờ. Nhưng có sợ hãi. Chi phí để chữa bệnh quá lớn, nhà mình không thể xoay đâu được, mà chữa cũng chỉ để kéo dài chứ không thể giúp mình khỏi bệnh. Mình như biết trước được cái chết của chính mình, sẽ đến, rất nhanh thôi.


Điều mình cảm thấy may mắn nhất khi biết chuyện này là bà mình đã có tuổi, lúc nhớ lúc quên nên mình có thể giấu bà về căn bệnh này. Còn mẹ, mẹ chỉ biết ở bên cạnh động viên an ủi, lúc này lúc kia giúp mình quên đi bệnh trong chốc lát, chứ chính bản thân mẹ, mẹ cũng biết rõ hơn ai hết, đứa con gái của mình chẳng còn sống được bao lâu…


Từ hồi biết bệnh đến giờ, mình thấy mình mệt đi nhiều lắm. Hay buồn nôn, xây xẩm mặt mày, còn bị xỉu đi nữa. Có lần, mình ở nhà một mình, xỉu ngay dưới cầu thang, hơn một tiếng sau thì tự tỉnh lại. Đôi lúc mình lo sợ với cái ý nghĩ, nếu một ngày nào đó, mình xỉu đi và chẳng bao giờ tỉnh lại nữa…


Nhưng chính cái thời gian mà mình đang sống chung với căn bệnh quái ác này, mình lại nhận ra, bây giờ là lúc mà mình nên lạc quan và tươi tỉnh nhất. Sống như những gì mình muốn, cứ vui vẻ và hạnh phúc đi. Mình đi bán mỹ phẩm, phục vụ ở một quán cà phê, rồi buổi chiều đi làm ở tiệm tóc. Những công việc đó vừa giúp mình kiếm tiền nuôi bà, lại vui vẻ hơn. Có thời gian rảnh thì mình lên mạng tham gia vào các forum, làm clip trêu chọc bạn bè up lên Youtube. Còn chụp cả đống ảnh tự sướng rồi post lên mạng nữa. Mình nghĩ giờ là lúc nên lưu lại tất cả những hình ảnh, khoảnh khắc đẹp của mình và bạn bè, để sau này... không phải tiếc...















Ly rất thích chụp ảnh tự sướng rồi post lên các website chia sẻ ảnh



Công việc linh tinh rồi bạn bè, những thú vui nhỏ nhỏ ấy làm mình quên đi là mình đang bị bệnh. Đợt trước, mình hay vào viện. Nhưng dạo này thì ít lắm, chỉ khi nào cảm thấy tệ quá thì mới vào thôi.


Mình vẫn đang sống rất ổn. Nếu có ai biết và hỏi, mình đều bảo không sao, mình rất ổn. Thậm chí, điều làm mình lo lắng bây giờ nhất không phải là mình mà là sức khỏe của bà. Mấy hôm nay bà đang phải vào viện, toàn bệnh của người già, nhưng mình rất sợ bà bị ốm. May mà cuối cùng bà cũng đã đỡ hơn…


Cuộc sống hiện tại của mình giống như bao cô bạn 20 tuổi khác…”


" Rời khỏi nơi đó...
Sống mũi cay xè...cổ họng nghẹn đắng...mím chặt môi...không có tiếng khóc...chỉ thấy những giọt nước mắt vô thức thi nhau rơi trên gò má!





Đầu óc trống rỗng...nghe...tiếng trái tim đang đập thình thịch và...1 ngày nào đó nó sẽ kok đập nữa ư ?




.......
về nơi bình yên đấy !
Bà ơiiiiiiiiiiiiiiiiiii
"chị bé" của bà đấy à!. Giọng nói quen thuộc,ấm áp,yên bình đến lạ
Bà ơi cháu buồn ngủ! phải về bên bà! nằm cạnh bà ,hay là gối đầu lên đùi bà ngủ và dỏng tai lên nghe bà kể chuyện...miên man...
cháu mới yên tâm ngủ! đơn giản vì sợ ngủ 1 mình lỡ cháu cứ ngủ mãi và ko bao giờ tỉnh lại nữa thỳ sao? còn về với bà thỳ bà sẽ gọi cháu dậy bà nhỉ !
ôm lấy bà ! dựa vào vai bà! nước mắt nóng ấm đã kìm nén bao lâu chỉ trực trào ra và chỉ ở nơi yên bình ấy....
................
Có lẽ trong kí ức tuổi thơ cháu chỉ có bà! bà nhỉ ^^
Mẹ đi làm ! Được 2 tháng bà đã chăm cháu bằng tất cả tình yêu thương của mình! ẵm bồng cháu ! dạy cháu đi ! bi ba bi bô gọi "bà"......
cháu nhớ!
Tiếng quạt phe phẩy...tiếng hát ru....
Tiếng quạt trần khô dầu mỗi buổi trưa hè!
Tiếng gầu múc nước va vào thành giếng ...
Tiếng võng đu đưa...

Mùi khói bà nhóm bếp mà từ trước tới giờ cháu luôn thấy nó rất thơm ! hi hi
Mùi nước bồ kết....hoa bưởi....
Mùi ấp áp...bình yên nơi ấy.....


Nhớ tất cả...nhớ nơi ấy có bà có cháu....

....................
đã hứa là thượng thọ bà 80 tuổi sẽ làm cho bà thật hoành tráng.....bây giờ có giữ lời được không?
đã hứa là sẽ thấy chồng và sẽ cho bà đc ẵm cháu cơ mà .....bây giờ có giữ lời được không ?
đã hứa là sẽ kiếm thật nhiều tiền để ai đó nhìn vào mà ..... cơ mà .....bây giờ có giữ lời được không ?
Nhiều lời hứa...mơ ước viển vông ....
Ngôi nhà nhỏ có vườn rau,có xích đu,có hàng rào......có cháu,có bà,có mẹ.....có người cháu yêu......

Có còn thực hiện được tất cả?

p/s:
Thật nhiều cỏ 4 lá liệu may mắn có đến với em ?
Em sẽ được thấy cầu vồng,những tia nắng mỗi sớm mai em thức dậy chứ ?
Em cần anh ...người yêu em...trong tương lai....và có thể sẽ chẳng bao giờ anh đến với em ...anh nhỉ...người yêu trong tương lai.....muốn nhìn thấy dù chỉ 1 lần cuối ...người yêu em trong tương lai....
em sẽ chết ở tuổi 20 ư ?"

Đôi lúc cuộc sống thật bất công .. 20t .. còn qá trẻ phải k các bạn ... Híc .. đồng cảm




Nguồn: http://forum.vietyo.com/topic/xuc-dong-qa-cuoc-song-that-bat-cong-56159.html
You can leave a response, or trackback from your own site.

0 Response to "Xúc động qá Cuộc sống thật bất công!"

Thống kê trong ngày

a (1) doan (55) giaitri (21) Hoccad (17) linhtinh (27) phanmem (6) phim52cd8 (42) TÀI LIỆU (16) tailieu (36) thongbao (18) thuthuat (6) tieudiem (29) tinhoc (2) trainghiem (11)

ĐỒ ÁN

OLDER NEWS

TIÊU ĐIỂM